Trang chủ Tiêu điểmTin tứcNghề mai táng ‘dính âm khí’ ở TP.HCM: Người trong nghề nói gì?

Nghề mai táng ‘dính âm khí’ ở TP.HCM: Người trong nghề nói gì?

bởi Linh

Nghề mai táng – một trong những nghề nghiệp đặc biệt nhất trên thế giới, gắn liền với giây phút cuối cùng của cuộc đời con người. Tại TP.HCM, thành phố lớn nhất Việt Nam, nghề này đã trải qua nhiều thay đổi để phù hợp với nhu cầu và quan niệm của xã hội hiện đại.

Chúng tôi đã có cơ hội trò chuyện với chú Mười, một người đã gắn bó với nghề mai táng hơn nửa thế kỷ. Theo chú Mười, nghề mai táng vẫn thường bị dán mác ‘dính âm khí’, ít ai dám dấn thân, chỉ có những người thật sự yêu nghề, coi đó là duyên mới bám trụ.

Một đám tang thường phải có đội ngũ hơn 20 người, từ khiêng quan tài, trang trí linh đường, đội nhạc lễ, tắm rửa, tẩm liệm
Một đám tang thường phải có đội ngũ hơn 20 người, từ khiêng quan tài, trang trí linh đường, đội nhạc lễ, tắm rửa, tẩm liệm

Để một tang lễ hoàn chỉnh, thường phải có đội ngũ hơn 20 người, từ thợ khiêng quan tài, nhóm trang trí linh đường, đội nhạc lễ cho đến người tắm rửa thi hài, tẩm liệm. Chú Mười cho biết, ngày nay tang lễ cũng đổi khác nhiều rồi. Không còn ai muốn nhìn thấy không khí âm u, tang thương nữa. Người ta chuộng dịch vụ tang lễ hiện đại, tươm tất, đỡ ám ảnh, đỡ đau lòng hơn.

Trang trí đám tang ngày nay cũng đã đổi khác, không còn những tấm khăn trùm đỏ chót hay cờ phướn rườm rà, mà thay vào đó là lụa trắng, đèn vàng ấm, hoa tươi xếp gọn. Từ năm 2000, TP.HCM bắt đầu có dịch vụ tang lễ kết hợp truyền thống – hiện đại. Trại hòm Phước Thiện Thọ của chú Mười là một trong những đơn vị tiên phong.

Họ lo từ A – Z, nào dựng rạp, cúng kiếng, phát tang, rồi đưa đi hỏa táng, thậm chí lo luôn gửi tro vào chùa. Nhiều khách hàng gọi điện chỉ nói: ‘Nhờ chú lo cho mẹ tui tươm tất’. Chú Mười hiểu đó là niềm tin, làm nghề này lâu, chú cũng tự khắc một chữ ‘tín’ rất đậm trong lòng.

Khi hỏi về những người đã bỏ nghề, chú Mười cười, đưa mắt nhìn vào khoảng không: ‘Nhiều chứ, thấy xác chết, người ta hoảng; nhất là mấy vụ tai nạn, lửa cháy đen thui…, người yếu bóng vía chịu không nổi’. Cũng có người bỏ nghề vì sợ xui.

Tuy nhiên, chú Mười vẫn tin rằng, ai làm được, sống được, thì họ hiền lắm, biết thương người lắm. Nghề mai táng là nghề đưa tiễn cuối cùng, giúp một kiếp người đi qua, nhẹ nhàng, không vướng bận; để người ở lại thấy lòng mình yên hơn.

‘Ai sinh ra trên đời rồi cũng có lúc phải rời đi. Chỉ mong khi nằm xuống, được người ta lo cho tươm tất. Vậy là đủ’, chú Mười nói, giọng chậm rãi. Nhìn lại, nghề mai táng đã trải qua nhiều thay đổi để phù hợp với nhu cầu của xã hội hiện đại.

Tuy nhiên, sâu xa, nó vẫn là nghề đưa tiễn, gắn liền với giây phút cuối cùng của cuộc đời con người. Mặc dù nhiều thay đổi, nhưng bản chất của nghề mai táng vẫn không thay đổi, đó là giúp người đã khuất được tiễn đưa một cách trang nghiêm và người sống cảm thấy yên lòng.

Đối với những người làm nghề mai táng như chú Mười, họ đã chọn một công việc đặc biệt, gắn liền với những giây phút cuối cùng của cuộc đời con người. Qua trò chuyện với chú Mười, chúng tôi hiểu hơn về những khó khăn, thử thách và niềm tự hào của những người làm nghề này.

Nghề mai táng là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của chúng ta, và những người làm nghề này xứng đáng được tôn trọng và hiểu biết. Thông qua bài viết này, hy vọng rằng độc giả sẽ có thêm kiến thức và sự cảm thông đối với những người làm nghề đặc biệt này.

Có thể bạn quan tâm